Bạn có thể quyết tâm khi còn trẻ, nhưng sau khi đã quyết tâm, bạn phải nỗ lực từng chút một và từ từ tiến bộ cho đến khi bạn trở thành điều bạn thích và trở thành người bạn muốn trở thành.
Mục lục
1. Câu chuyện của cô gái 20 tuổi
Tháng 6, một nữ sinh 20 tuổi nhắn tin cho tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy rất bối rối và sợ hãi.
Cô ấy nói rằng cô ấy không mong đợi mình chỉ trong nháy mắt đã trở thành một học sinh đại học năm ba. Cô ấy cảm thấy như mình sắp tốt nghiệp bất cứ lúc nào. Nhưng khi nhìn lại ba năm qua, giờ cố đã 20 tuổi. Cô không biết mình đã làm gì, học chuyên ngành không tốt, không nói chuyện yêu đương nghiêm túc, trong câu lạc bộ chỉ làm những việc đơn giản. Cô cảm thấy rất thất bại, như thể cô không thể làm tốt bất cứ điều gì. Cô không biết bản thân như vậy sẽ phải đối mặt với lễ tốt nghiệp năm sau như thế nào?
Cô nói, nhưng bản thân tầm thường như vậy, xung quanh lại có rất nhiều người quyền lực. Cô ấy biết những học sinh cuối cấp đã sử dụng kỳ nghỉ hè đi thực tập, tích lũy kinh nghiệm từ ngay đầu năm nhất. Và bây giờ họ bắt đầu đóng góp cho các công ty có tiếng. Tiếp tục nghiên cứu, cô ấy thậm chí biết những người bạn cùng lớp có những thành tựu kinh doanh riêng vào năm hai của cô ấy.
Nhưng còn bản thân thì sao? Coi như không có việc gì, đi giữa đám đông sẽ bị mờ nhạt bất cứ lúc nào.
20 tuổi, cô cũng cho biết năm sau sẽ tốt nghiệp đại học, nhưng ra trường thì không biết làm gì. Chuyên ngành cô đang học hiện tại không phải là thứ cô thích. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, cô chỉ điền ngẫu nhiên vào trường và chuyên ngành. Cô nói rằng chưa bao giờ nghĩ rằng sự lựa chọn lúc đó sẽ ràng buộc trực tiếp cuộc sống tương lai. Cô thực sự ghen tị với những người có mục tiêu rất rõ ràng, hoặc họ đang tham gia vào công việc của chuyên ngành này, hoặc họ đơn giản là xuyên ngành để làm việc khác, nhưng cô thậm chí còn không có câu trả lời chắc chắn. Cô ấy biết phải làm gì, dường như đã quá muộn để làm bất cứ điều gì.
Cô cho rằng, dường như sau tuổi 20, thời gian trôi nhanh. Có quá nhiều thứ phải thử, quá nhiều việc phải làm và quá nhiều nơi xa xôi để vươn tới. Nhưng dường như đã quá muộn. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô sợ rằng mình sẽ lao vào cuộc sống như thế này, và cuối cùng thì giấc mơ nào của cô cũng không thành hiện thực.
Cô ấy nói rằng nếu thời gian có thể quay ngược thì thật tuyệt. Nếu cho bản thân thêm thời gian thì có lẽ tình hình sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Ít nhất cô ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, quyết định, lập kế hoạch và trải nghiệm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi hiểu rất rõ sự lo lắng của cô ấy, nhưng cô bây giờ mới 20 tuổi, sợ rằng đã quá muộn? Tại sao quá muộn?
Nếu hôm nay bạn mới 20 tuổi và bạn cảm thấy thời gian không công bằng với mình, có quá nhiều ý tưởng và mong muốn quá muộn để hoàn thành thì những người 30, 40, 50, thậm chí 80 tuổi này nên nghĩ gì? .Họ phải xin thời gian cho ai, và phải đòi lại sự công bằng cho ai?
Bạn có biết? Trên thực tế, chỉ cần bạn sẵn lòng, mọi thứ đều đến kịp. Mọi người đều trên hành trình riêng của mình.
Trên đời này, có những người bắt đầu học lại và thi vào đại học ở tuổi 30, vừa để vào đại học vừa học lại kiến thức, kỹ năng để có thể thích nghi tốt hơn với sự cạnh tranh khốc liệt hiện nay trong xã hội. Anh ấy đã 3 lần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Năm 1997, anh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lần đầu tiên. Sau 10 năm, anh trở lại trường vào năm 2007 và thi đại học với tư cách thí sinh xã hội. Năm 2008, anh thi đại học lần thứ ba và được cuối cùng đã được Đại học Y học cổ truyền nhận vào học.
Trên thế giới này, những người ở độ tuổi 40 mới bắt đầu tập thể dục. Kiên trì trong 27 năm liên tục và phát triển cơ bắp có thể nâng được khối lượng tạ 400 kg. Anh ấy tên là Sam Bryant và đến từ Georgia, Hoa Kỳ. Ông cho rằng với tâm lý già thì tài năng sẽ già. Tuổi tác chỉ là con số. Nười ta thường lấy tuổi tác để bào chữa cho sự lười biếng, lười vận động của mình.
Trên thế giới này, có những người bắt đầu học vẽ từ năm 80 tuổi và trở thành họa sĩ năm 98 tuổi. Ông là người Nhật Bản tên Hal Lasko. Ban đầu ông chỉ là một công nhân in ấn. Sau khi nghỉ hưu vào những năm 1990, ông bắt đầu sử dụng phần mềm Windows 95 để “vẽ” tranh. Lúc đầu ông chỉ thích vẽ tranh, sau khi vẽ xong, ông đã in bức tranh ra.
Vậy tại sao bạn lại sợ rằng đã quá muộn? So với những người này, tại sao bạn lại quá muộn?
2. Nếu mang trong mình nỗi sợ hãi thực sự, bạn làm việc chăm chỉ vì điều gì?
Cuộc sống không phải là xem phim. Chúng ta có thể chọn tua nhanh khi gặp những suy nghĩ không như ý muốn. Tôi luôn cảm thấy rằng sợ hãi là một trong những thứ vô dụng nhất trên thế giới này.
Nỗi sợ hãi sẽ chỉ làm tăng sự cáu kỉnh và căng thẳng không cần thiết. Sợ hãi sẽ không giúp bạn giải quyết bất kỳ vấn đề thực tế nào. Trên thực tế, thường xuyên hơn, nỗi sợ giống như một cái lò xo tự ý bật lại. Nó làm gián đoạn cuộc sống của bạn một cách không mong muốn. Thông thường, bạn càng sợ không có thời gian, bạn càng ít có thời gian. Bạn càng sợ kết quả không tốt, bạn sẽ thực sự làm rất tệ, đây là một chút của định luật Murphy.
Định luật Murphy là một hiệu ứng tâm lý. Hiệu ứng này được đưa ra bởi Edward A. Murphy, người Mỹ vào năm 1949: Điều gì có thể sai sẽ luôn luôn sai; nếu bạn lo lắng về một tình huống nào đó, điều đó thậm chí còn có thể xảy ra.
Vì vậy, sợ hãi không những không có lợi cho việc giải quyết vấn đề mà còn có nhiều khả năng làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn. Trong trường hợp đó, bạn có chắc chắn muốn tiếp tục sợ hãi không?
3. Trên thực tế, bạn không sợ hãi, bạn chỉ quá mong muốn thành công nhanh chóng
Từ nhỏ, bạn đã nghe quá nhiều câu chuyện về sự nổi tiếng của tuổi teen… và cũng không thiếu những “hậu thập niên 90”. Mọi người khiến bạn cảm thấy rằng bạn cũng có thể làm được, và bạn nên là một trong những người “tuổi trẻ trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới.”
Bạn hy vọng rằng ở độ tuổi còn khá trẻ, bạn có thể có mọi thứ mình muốn và có đủ vốn để phung phí. Vốn này có thể là thời gian, tiền bạc, khả năng hoặc tài năng.
Nếu bạn là sinh viên đại học, tốt nhất là một người thu hút được nhiều sự chú ý trong mọi hành động, hoặc là trụ cột được đánh giá cao trong hội sinh viên hoặc câu lạc bộ. Tóm lại, dù học tập hay rèn luyện ngoài xã hội, bạn cũng như cá gặp nước.
Nếu đã rời đại học mà bước chân vào xã hội, tốt nhất nên có một nhóm anh em hảo hán cùng mình chinh chiến thiên hạ, hoặc sự nghiệp phát đạt, hoặc công việc ổn định. Nói cách khác, đó là công việc bạn có thể dễ dàng xoay sở với năng lực của mình, môi trường làm việc cao, lương hấp dẫn. Nếu xảy ra chuyện thì đồng nghiệp hài hước, sếp thì tốt, lại có anh chàng đẹp trai. hoặc một người phụ nữ xinh đẹp ở công ty bên cạnh, không thể tuyệt vời hơn.
Nếu cuộc sống là như vậy, bạn sẽ không phải sợ hãi nữa.
Nhưng, bạn đã bao giờ nghĩ về những người mà bạn ngưỡng mộ ngày nay, những người giàu có và xinh đẹp, những khả năng độc đáo hay tài năng của họ, họ có thể đã trải qua bao nhiêu thời kỳ đen tối? Họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức và bao nhiêu mồ hôi và có phải rơi nước mắt để có được cuộc sống vàng son như hiện tại không?
Khi chúng ta thậm chí còn chưa học cách đi bộ, chúng ta chỉ muốn chạy thật nhanh.
Không phải bạn không thể thực hiện khát vọng khi còn trẻ, mà là bạn phải nỗ lực từng chút một và tiến bộ từ từ cho đến khi bạn trở thành điều bạn thích và trở thành người bạn muốn trở thành.
Hồi đó, câu nói “nổi tiếng càng sớm càng tốt” của Trương Ái Linh đã làm xiêu lòng không biết bao nhiêu chàng trai cô gái. Quá nhiều danh vọng và gió xuân của tuổi trẻ thường lởn vởn trong tai và tâm trí chúng ta. Vì vậy, khi chúng ta ở độ tuổi 20, chúng ta hoang mang, bối rối, lo lắng, lo lắng …
Nhưng nhiều người đã quên mất rằng đường phải đi từng bước, đến bữa phải ăn từng miếng một, thậm chí miếng thịt béo lên từng cân mới… Xin thứ lỗi cho phép ẩn dụ không phù hợp, nhưng đó là sự thật.
4. Vậy tại sao bạn lại sợ hãi?
Có rất nhiều lí do để bạn sợ hãi. Sợ hãi là vì con đường phía trước còn dài và không biết trước được. Sợ hãi là vì hiện tại tôi đã tụt hậu so với những người khác rất nhiều. Sợ hãi là vì tôi sợ rằng sau cùng tôi sẽ không phải là người mà tôi muốn trở thành. Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần bạn sẵn sàng làm việc chăm chỉ và thay đổi, không có lúc nào không tốt cả.
Có hai thứ mà tôi đặc biệt muốn nhấn mạnh, một là niềm tin và hai là thái độ
Về niềm tin, nó sẽ là động lực cho sự quyết tâm cao độ cho một tương lai tốt đẹp hơn. Những thứ sau bao vất vả rồi cũng sẽ được trao lại cho thời gian, điều chúng ta phải làm là lặng lẽ chờ cơn gió của riêng mình, khi gió đến, chúng ta sải cánh bay vút lên để quét sạch quá khứ tụt hậu và muộn phiền. .
Còn đến thái độ làm việc, mọi nỗ lực và sự chuẩn bị hiện tại của bạn là một loại điềm báo. Tất cả đều dành cho tương lai khi đến một thời điểm đặc biệt, bạn có thể bùng nổ. Thành công của những huyền thoại và truyền thuyết cổ xưa này không phải là sức mạnh, mà là sự kiên trì. Sự kiên trì cho một “tương lai còn dài” là sự bùng nổ của năng lượng tích lũy.
Bạn phải tin rằng một ngày nào đó, nỗ lực của bạn sẽ chứng minh được bản thân cho bạn.
Vì vậy, đừng sợ hãi. Mỗi chúng ta đều giống nhau, trong quá trình lớn lên ai cũng sẽ trải qua những hoang mang, bối rối, khó khăn nhưng bóng tối rồi cũng sẽ qua, ánh sáng rồi cũng sẽ đến.
Hãy nhớ rằng, trừ khi vũ trụ nổ tung, trái đất bị hủy diệt, chiến tranh nổ ra và bạn hết thời gian, nếu không, mọi thứ chưa bao giờ là quá muộn.
Xem thêm: Peer pressure: Áp lực đồng trang lứa và cách hack lại tự tin